Ai cũng nói mình ngu, mình dở, mình hay, mình giỏi, mình tài năng v.v.v...
Nhưng, nếu đúng như vậy thì gân cổ lên tranh cãi để chứng minh điều gì? Vì thực ra ai cũng sẽ có phản xạ tự nhiên là tao không ngu hay giỏi đến mức như vậy. Nếu như không có nếu như... tâm lý không phản kháng lời nói thì tranh cãi để làm gì???
😆😄😄.
Còn tôi á, đơn giản. Ngu cũng được, giỏi cũng được, tài năng cũng được, vô dụng cũng được. Tôi chỉ biết rõ ràng rằng thực tế, "ngó lên thì không bằng ai, nhưng ngó xuống có mấy ai bằng mình"
Hoàng Đế Ve Chai- Bình Phàm Đàm Đạo
PM: Tụi mày hỏi tao tiếng Việt tao có giỏi không, tao không biết, nhưng tao đâm là tới óc, nhớ mang theo não, đừng mang theo trí khôn của ta đây, con người không giỏi hơn con vật, nhưng con người thì không cố gắng bình đẳng với con vật, có thể tao đúng, có thể tao sai, nhưng 99% nhân loại không muốn bình đẳng với con vật, vậy thì họ gọi họ là nhân loại để làm gì?- Có những câu hỏi tự nó có đáp án, nên tranh cãi để làm gì. Cứ như tao, khùng khùng điên điên, năm tháng xoay vần, vậy tiếng Việt tao có giỏi hay không?
Giỏi, vì tao viết nên câu chuyện truyền kỳ: Hoàng Đế Ve Chai- Bang Chủ Cái Bang- Vua Ăn Mày- Khùng Khùng Điên Điên Mơ Tưởng Hão Huyền, Tâm Sinh Vạn Vật. Ngàn Đời Sau Truyền Kỳ Lưu Danh- Khùng Khùng Điên Điên... vậy tiếng Việt tao có giỏi không 🤣🤣