Trời nổi gió giông giữa mùa hạ
Mưa phủ chạy quay những tàn tạ
Thành phố nào im sống vật vạ
Buồn cho quá khứ ngày đã qua.
Nỗi lòng chiến sĩ đã tàn mộng
Bại trận nên là trời đất rộng
Nhưng có bao giờ thấy gió lộng
Thổi hết can qua đón thời không.
Có kẻ chiến đấu trong vô vọng
Ảo tưởng quá độ chốn đại đồng
Trị vì chúng sinh như súc sinh
Cúi xuống quỳ bái dâng lễ lên...
Bên kia ... là nhà
Bên đây... cũng là quê hương
Tố cha tố mẹ tố anh em
Tố luôn tắt đèn "hồng vệ binh"*.
* nỗi ám ảnh lớn của thế giới văn minh, đấu tố tất cả những ai không chung tư tưởng với chúng.
PHẠM CHÂU AN NHIÊN
Không tạo được nhân tài
Một chế độ độc tài
Tạo ra những nô tài
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?